DI CHÚC VIẾT TAY CÓ HỢP PHÁP?
Ông Hoàng có 2 người con, Nam - người con cả là con của ông với người vợ đầu, bà đã ra đi trong một vụ tai nạn khi Nam mới 3 tuổi, Lan là con của ông với bà vợ thứ hai – Bà Nguyệt. Từ nhỏ cháu Nam thường xuyên bị bà Nguyệt hắt hủi nên giữa hai người không thân thiết với nhau, ông Hoàng rất thương Nam nên tìm mọi cách để cải thiện tình cảm nhưng cũng không cải thiện được mối quan hệ mẹ kế - con chồng.
Năm Nam chuẩn bị nhập học vào trường đại học, ông Hoàng phát hiện mình bị ung thư phổi di căn đã ở giai đoạn cuối. Khi biết tin mình bị bệnh không sống được bao lâu nữa, điều ông lo lắng nhất chính là Nam, không biết sau này Nam sẽ nương tựa vào ai? còn việc học hành? ai lo lập gia đình cho nó? Bấy nhiêu câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu ông. Hồi trẻ ông cũng chăm chỉ làm ăn nên cũng xây được một căn nhà khang trang và một số tài sản khác. Tiền và tài sản ông muốn để dành cho Nam 1 phần nhưng không biết là cách nào. Suy nghĩ mãi, rồi ông quyết định: mình phải để lại di chúc, tránh gây thêm mâu thuẫn về sau. Nghĩ là làm, ông đã mất 2 ngày để viết di chúc, tài sản của ông chỉ có căn nhà vợ chồng ông đang ở và một số tiền tài sản khác trị giá 750 triệu đồng. Ông muốn để lại nhà đất cho Nam vì vốn dĩ căn nhà này do ông và mẹ Nam tạo dựng nên, còn tiền thì Nam được hưởng 50 triệu để lo ăn học, phần còn lại 600 triệu để lại cho mẹ con bà Nguyệt.
Viết di chúc xong, ông Hoàng lại đắn đo: Liệu di chúc mình viết tay có giá trị pháp lý hay không? Nghĩ là làm, sáng hôm sau ông mang bản di chúc đến Uỷ ban nhân dân phường để hỏi về giá trị pháp lý của bản di chúc. Ông vào phòng Tư pháp - hộ tịch. Ông bước vào phòng, trong phòng có 2 anh chị cán bộ trẻ, ông cất tiếng chào:
- Chào các cháu, bác có việc muốn nhờ các cháu.
Một chị đứng dậy, tiến về phía ông Hoàng nói:
- Chào bác, mời bác ngồi.
- Vâng, cháu là Tính, công chức tư pháp- hộ tịch, bác đến có việc gì ạ.
Ông Hoàng lấy bản di chúc từ trong cặp ra, đặt lên bàn:
- Tôi đã viết một bản di chúc để phân chia tài sản, nhưng tôi không biết bản di chúc viết tay thế này thì có giá trị pháp luật hay không?
Sau 1 hồi đọc bản di chúc, chị Tính liền hỏi:
- Bản di chúc này được lập hoàn toàn theo ý chí của bác? Có ai can thiệp về việc phân chia tài sản không ạ? Có người làm chứng không a?
Nghe vậy ông Hoàng trả lời:
- Không, không có ai biết gì cả. Tự tôi lập theo ý chí của cá nhân tôi cũng không có người làm chứng.
- Vâng, vậy thì về mặt hình thức thì bản di chúc của bác hoàn toàn có giá trị pháp lý đấy ạ. Theo quy định của Bộ luật dân sự năm 2015 thì di chức của bác thuộc trường hợp di chúc bằng văn bản không có người làm chứng
- Sao chỉ về mặt hình thức thôi à? Thế còn nội dung có hợp pháp không hả cháu?
- Về mặt nội dung của di chúc. Theo Điều 631 Bộ luật dân sự năm 2015 quy định di chúc gồm các nội dung chủ yếu sau: Ngày, tháng, năm lập di chúc; Họ, tên và nơi cư trú của người lập di chúc; Họ, tên người, cơ quan, tổ chức được hưởng di sản; Di sản để lại và nơi có di sản. Ngoài các nội dung trên di chúc có thể có các nội dung khác. Di chúc không được viết tắt hoặc viết bằng ký hiệu, nếu di chúc gồm nhiều trang thì mỗi trang phải được ghi số thứ tự và có chữ ký hoặc điểm chỉ của người lập di chúc. Trường hợp di chúc có sự tẩy xóa, sửa chữa thì người tự viết di chúc hoặc người làm chứng di chúc phải ký tên bên cạnh chỗ tẩy xóa, sửa chữa. Trong di chúc này, bác chưa ghi rõ địa chỉ nhà đất ở đâu và chưa đánh số trang của từng tờ di chức nên bác cần bổ sung thêm .
Nhân đây cháu muốn hỏi bác vài điều nhằm đảm bảo tính hiệu lực pháp lý của di chúc. Số tài sản trong di chúc có phải thuộc quyền sở hữu của riêng bác không ạ.
Cụ thể là về ngôi nhà và số tiền 750 triệu ạ.
- Về ngôi nhà thì do tôi và mẹ cháu Nam tạo dựng từ khi mới kết hôn, mẹ cháu không may qua đời khi cháu mới 3 tuổi, gia đình tôi vẫn sống ở đó đến nay. Còn số tiền này là của tôi và bà vợ hai bây giờ, chúng tôi tích cóp được sau 14 năm chung sống.
- Từ ngày mẹ em Nam mất, có ai đến đòi chia nhà đất không ạ?
- Không có ai.
- Vâng. Sở dĩ cháu hỏi bác như vậy vì liên quan đến các quy định pháp luật. Nhà và đất bác sử dụng ổn định, hợp pháp từ đó đến nay mà không có ai tranh chấp về quyền thừa kế thì thuộc quyền sử dụng, quyền sở hữu hợp pháp của bác nên bác có toàn quyền quyết định. Còn số tiền, tài sản khác trị giá 750 triệu đồng, vì đây là tài sản của bác và bác Nguyệt cùng làm ra nên theo quy định của Luật hôn nhân và gia đình thì là tài sản chung vợ chồng đấy bác ạ, bác chỉ được định đoạt ½ số tài sản đó thôi.
- À, có quy định thế hả cháu. Thế tôi có thể sửa lại di chúc này không?
- Có chứ bác. Vì theo quy định tài Điều 640 của Bộ luật dân sự năm 2015 thì Người lập di chúc có thể sửa đổi, bổ sung, thay thế, hủy bỏ di chúc đã lập vào bất cứ lúc nào. Bác cũng có thể công chứng bản di chúc tại Văn phòng công chứng hoặc ra Uỷ ban nhân dân phường để làm thủ tục chứng thực di chúc.
- Ừ, cám ơn cháu, bây giờ thì bác đã hiểu.
- Có gì chưa rõ, bác đến đây cháu giải thích cho.
Ông Hoàng đứng dậy: Ừ, thôi bác về nhé (và quay sang mọi người) Chào các cháu, các cháu làm việc nhé.
- Vâng, chào bác ạ
Ông Hoàng ra về, mà lòng thanh thản, nhẹ nhõm, những lo âu của ông đã có lời giải.
BÀI HỌC ĐẦU ĐỜI
Các nhân vật: - Nam: Là học sinh lớp 9 trường THCS An Định - Ông Dương: Bố Nam - Bà Phương: Mẹ Nam - Cô Hiền: Giáo viên chủ nhiệm lớp của Nam - Anh Toàn: Công an xã An Định
Cảnh 1: (Tại nhà Nam, bà Phương đi đi lại lại trong nhà, đã hơn 12h trưa mà vẫn chưa thấy Nam đi học về)
Ông Dương: Kìa, mẹ thằng Nam, làm gì mà cứ đi đi lại lại trong nhà mãi thế, đã hơn 12h trưa rồi, vẫn chưa định dọn cơm ra cho bố con tôi ăn ah? Cái dạ dày tôi nó đang đòi biểu tình đây này.
Bà Phương (vẫn đi đi lại lại, mắt nhìn đồng hồ, khuôn mặt bồn chồn): Cơm cơm nước nước gì cái giờ này.
Ông Dương: Ô hay, cái bà này buồn cười, giờ này còn không ăn thì định bao giờ ăn đây? Đi làm cả buổi về chỉ mong ăn bữa cơm vợ nấu mà bà nói năng khó nghe thế được ah?
Bà Phương: Nào tôi có ý thế đâu, nhưng ăn uống thế nào được, giờ này thằng Nam còn chưa đi học về, tôi gọi vào điện thoại cầm tay cho nó mấy lần mà đều không liên lạc được, ruột gan đang nóng hết cả lên đây này.
Ông Dương: Cái thằng này, làm gì mà giờ này còn chưa đi học về? Vừa nãy đi qua nhà thằng Minh, bạn cùng lớp với nó thấy đã ngồi ăn cơm trong nhà rồi mà, thằng Nam nhà mình giờ này còn sao chưa về chứ?
Bà Phương: Thì đó, bạn học cùng lớp thì về hết rồi, tôi có gọi điện hỏi thêm mấy đứa bạn thằng Nam nhưng chúng nó đều không biết gì cả, liệu có gì bất trắc xảy ra không ông?
Ông Dương: Đúng là con hư tại mẹ, bà cứ bình tĩnh xem nào, nó cũng 14, 15 tuổi rồi chứ bé bỏng gì đâu mà phải lo sốt vó lên như vậy. Mà không biết bà có để ý không, tôi thấy thằng Nam đợt này có biểu hiện học hành chểnh mảng, lầm lầm lì lì, suốt ngày chúi mũi vào cái máy vi tính, hỏi thì bảo là lên mạng tìm tài liệu còn không biết là chơi game hay làm cái gì khác nữa không biết
Bà Phương: Nào tôi có để ý đâu, thấy đèn bàn học bật suốt ngày nghĩ là nó đang ôn thi nên không muốn phiền con nó học, thi thoảng cũng thấy nó có biểu hiện tâm lí bất thường, hay cục cằn, gắt gỏng, hỏi han, quan tâm thì nó xua như xua tà, tôi cho là nó mệt mỏi chuyện học hành nên cũng không dám mắng mỏ gì sợ ảnh hưởng tới việc thi cử.
Ông Dương: Bà là bà lại chiều nó quá rồi. Những cái đó bà phải nói với tôi, thằng Nam đang trong độ tuổi trưởng thành, tâm lý, tình cảm có nhiều thay đổi, mình không quan tâm là nó hỏng đấy. Tôi đi làm kiếm tiền suốt ngày, không có nhiều thời gian quan tâm tới nó, bà ở nhà phải để ý mà răn dạy con chứ.
Bà Phương: Cái ông này nói thế mà được ah, thằng Nam nó là con của riêng tôi mà ông đổ trách nhiệm đó lên đầu tôi, ông giỏi thì ông dạy nó đi, đừng có lấy lí do đi kiếm tiền mà rũ bỏ trách nhiệm, sao không để thời gian ngồi chơi cờ tướng mà dạy con đi?
(Bà Phương vừa nói dứt lời thì chuông điện thoại reo)
Ông Dương (nhắc máy nghe điện thoại): Alo, vâng, ai gọi đấy ah?
- Vâng, cô giáo chủ nhiệm của cháu Nam ạ? Tôi là Dương, bố cháu Nam đây ah!
- Sao, cô nói sao ah? (Khuôn mặt biến sắc) Có thật có chuyện đó không cô? Vâng vâng, giờ vợ chồng tôi sẽ đến ngay cô ah.
Bà Phương: Có chuyện gì vậy ông? Thằng Nam, thằng Nam nhà mình bị làm sao?
Ông Dương (ngồi phịch xuống ghế, khuôn mặt thẫn thờ): thằng Nam, thằng Nam nhà mình nó gây ra hoạ rồi bà ơi. Nó gây gổ, đánh nhau với bạn làm thằng bé kia ngất xỉu, phải đi cấp cứu, hoạ lớn, hoạ lớn rồi.
Bà Phương: Trời ơi là trời, con ơi là con, tại sao lại có thể như vậy được chứ?
Ông Dương: Giờ không phải lúc kêu trời, bà vào thay đồ ngay đi, cô giáo chủ nhiệm lớp thằng Nam vừa gọi điện, tôi với bà phải đến trường thằng Nam ngay bây giờ để xem tình hình thế nào, nhanh nhanh khẩn trương lên.
Bà Phương: Vâng vâng, ông đợi tôi tí, tôi sẽ ra ngay đây.
Cảnh 2: Tại trường THCS An Đinh, cô Hiền, anh Toàn và Nam đang ngồi trong phòng, ông Dương, bà Phương vội vã bước vào.
Ông Dương: Chào cô giáo, chào anh!
Bà Dương (chạy vội đến bên cạnh Nam): Con ơi là con, sao tự nhiên lại gây gổ đánh nhau làm gì? Để mẹ xem nào, trời ơi, mặt mũi chân tay tím bầm hết cả thế kia.
Cô Hiền: 2 bác cứ bình tĩnh, giới thiệu với hai bác, đây là anh Toàn, là công an xã ta.
Ông Dương: Vâng, chào anh. Vợ chồng tôi nghe cô Hiền báo tin thì chạy vội đến đây ngay. Chúng tôi cũng chưa biết tình hình sự thể xảy ra như thế nào?
Anh Toàn: Hai bác ah, sự việc là như thế này, sau khi tan học, cháu Nam và cháu Tùng lớp bên cạnh có xích mích, gây gổ với nhau ở ngoài cổng trường. Nguyên nhân, theo cháu Nam tường trình lại là do Tùng có trêu chọc chuyện Nam kiểm tra không đạt môn thể dục, thành tích không bằng cả các bạn gái. Hai bên lời qua tiếng lại, xông vào đánh đấm nhau, sau đó cháu Nam nhà mình dung viên gạch nhặt được bên đường đập vào đầu cháu Tùng, khiến cháu Tùng chảy rấ nhiều máu, bất tỉnh, phải đưa đi cấp cứu. Hiện gia đình và một số thầy cô đã đưa cháu Tùng đi cấp cứu ở bệnh huyện.
Bà Phương (mếu máo): Con dại cái mang, con ơi, con có biết thế là vi phạm pháp luật rồi không, có biết là đã gây ra hoạ lớn rồi không? Rồi đây còn thi vào cấp 3 nữa, cả tương lai còn ở phía trước, con làm thế này khác nào tự huỷ hoại tương lai của mình.
Nam(cúi gằm mặt xuống, ngập ngừng): Con, con biết lỗi rồi… Con xin lỗi bố mẹ, xin lỗi cô và chú.
Cô Hiền: Nam biết lỗi là được rồi, tạm thời Nam ra ngoài ngồi đi, cô muốn nói chuyện riêng với bố mẹ.
(Cô Hiền quay sang nói chuyện với ông Dương, bà Phương): Hai bác cứ bình tĩnh. Từ trước đến nay, Nam vẫn là một học sinh ngoan của lớp. Chỉ thời gian gần đây, Nam mới có một số biểu hiện khác thường, ít cởi mở, hoà đồng với các bạn như trước, hay thu mình lại. Qua tâm sự với Nam, Nam cũng đã chia sẻ về những điều này, áp lực học hành, thi cử rồi sự quan tâm chưa đúng cách của bố mẹ có lẽ cũng là 1 phần nguyên nhân. Sự việc xảy ra hôm nay quả thật rất đáng tiếc đối với một học sinh ngoan như Nam.
Ông Dương: Lỗi cũng là do gia đình tôi chưa biết cách quan tâm đến cháu, chưa dạy dỗ cháu đến nơi đến cháu. Cơ sự này chúng tôi cũng có 1 phần trách nhiệm.Anh Toàn ơi, liệu cháu Nam nhà tôi sẽ bị xử lý sao đây?Liệu cháu có phải chịu trách nhiệm hình sự không thưa đồng chí?
Anh Toàn: Đây cũng là vấn đề chúng tôi muốn trao đổi thêm với gia đình. Vì cháu Nam mới 15 tuổi, nên theo khoản 1 Điều 90, Bộ luật Hình sự 2015, về mặt nguyên tắc “Việc xử lý người dưới 18 tuổi phạm tội phải bảo đảm lợi ích tốt nhất của người dưới 18 tuổi vàchủ yếu nhằm mục đích giáo dục, giúp đỡ họ sửa chữa sai lầm, phát triển lành mạnh, trở thành công dân có ích cho xã hội.Việc xử lý người dưới 18 tuổi phạm tội phải căn cứ vào độ tuổi, khả năng nhận thức của họ về tính chất nguy hiểm cho xã hội của hành vi phạm tội, nguyên nhân và điều kiện gây ra tội phạm”. Hành vi của cháu Nam ngày hôm nay có thể cấu thành về tội cố ý gây thương tích hoặc gây tổn hại cho sức khoẻ của người khác (theo Điều 134), tuy nhiên cơ quan công an sẽ tiếp tục xác minh và điều tra về mức độ gây thương tích và các yếu tố khác để có các cơ quan có thẩm quyền căn cứ xác định hành vi của cháu Nam có thể áp dụng theo khoản 2 Điều 90 về miễn trách nhiệm hình sự hay không. Trong trường hợp nếu được miễn trách nhiệm hình sự, cháu Nam vẫn có thể bị áp dụng giám sát, giáo dục theo quy định tại Bộ luật này.
Bà Phương: Vậy thì cầu trời khấn phật, cháu Tùng sẽ không sao, không thì đúng là tội cho cả 2 đứa nhỏ.
(Bà Phương vừa dứt lời thì có điện thoại gọi đến cho cô Hiền)
Cô Hiền: Alo, tôi Hiền nghe đây. Vâng, thầy Hùng ah.
Vâng, thế thì may quá rồi, lát nữa chúng tôi sẽ lên bệnh viện để thăm cháu.
(Cô Hiền quay sang nói với mọi người): Thưa hai bác và anh. Thầy Hùng, chủ nhiệm lớp cháu Tùng vừa gọi điện thông báo là tình hình sức khoẻ của cháu Tùng đã ổn định rồi, cháu chị bị thương ngoài da còn không có vấn đề gì bất ổn cả. Gia đình cũng có đề nghị là sự việc xảy ra cũng xuất phát từ lỗi của cháu Tùng nên gia đình đề nghị không truy cứu nữa để hai cháu được không bị ảnh hưởng đến học hành và thi cử.
Ông Dương: Ơn giời, thế thì may quá rồi. Gia đình chúng tôi không biết nói sao nữa, chúng tôi xin hứa với cô giáo và anh từ nay sẽ quan tâm, dạy dỗ, giáo dục cháu nhiều hơn để cháu không mắc phải những sai lầm tương tự như vậy nữa.
Anh Toàn: Đúng là may quá rồi. Sự việc xảy ra hôm nay cũng là bài học đầu đời cho cháu Nam, cho hai bác và cả nhà trường nữa. Bây giờ tất cả chúng ta lên bệnh viện huyện thăm cháu Tùng để xem tình hình cụ thể thế nào.
Ông Dương: vâng vâng, chúng tôi hiểu rồi, chúng tôi xin hứa 1 lần nữa với cô giáo và đồng chí công an. Giờ chúng tôi cũng đang nóng lòng muốn đi thăm cháu Tùng xem sức khoẻ cháu thế nào, chúng ta cùng đi thôi ah.
ĐI MỘT NGÀY ĐÀNG HỌC MỘT SÀNG KHÔN
Tại trụ sở công ty Du lịch Việt X, anh Cảnh giám đốc công ty đang đi đi lại lại khá căng thẳng. Anh vừa nhận được báo cáo hạch toán kinh doanh mới nhất, cho thấy doanh thu của công ty tháng này đang giảm sút khá mạnh. Nét mặt đăm chiêu, anh Cảnh ngồi xuống bàn làm việc, bấm gọi thư ký:
- Em chuẩn nội dung, thông báo cho Ban giám đốc công ty và phòng makettinh 1 tiếng nữa họp tại phòng Giám đốc để bàn về phương hướng kinh doanh của công ty nhé.
- Dạ, em thông báo ngay ạ - cô thư ký nhỏ nhẹ.
Cuộc họp công ty diễn ra trong không khí trầm lắng, dường như mọi người đều đã đoán biết được tình hình. Không ai nói câu gì. Giám đốc Cảnh nhìn khắp lượt rồi bắt đầu lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng đang bao trùm căn phòng:
- Chắc mọi người đã nhận được báo cáo kinh doanh của công ty, tôi thấy rất lo lắng và đó là lý do tôi triệu tập cuộc họp gấp này. Trong khi mùa du lịch đang cận kề mà chúng ta lại giảm sút doanh thu đáng kể là không chấp nhận được. Tôi đề nghị mọi người có ý kiến để tháo gỡ tình hình hiện nay.
- Vâng, thưa Giám đốc – anh Tường, trưởng phòng makettinh lên tiếng. Thực ra việc giảm sút doanh thu của công ty trước hết thuộc về trách nhiệm của Phòng makettinh. Tuy nhiên, cũng cần thấy rằng tình hình kinh doanh đang hết sức khó khăn. Thời gian qua, công ty chúng ta vẫn luôn tạo dịch vụ tốt nhất cho các khách hàng, nhất là các khách hàng truyền thống. Nhiều gói ưu đãi cũng đã được phòng maketinh nghiên cứu, tung ra thị trường nhằm thu hút khách hàng. Tuy nhiên, một bộ phận khách hàng truyền thống lâu năm của công ty do hoạt động kinh doanh đang chững lại nên không thúc đẩy phát triển dịch vụ du lịch; một số khác lại đang có xu hướng chuyển sang cộng tác với một số công ty du lịch khác mới nổi. Các sản phẩm du lịch, khuyến mãi của chúng ta hiện đang phải cạnh tranh gay gắt với các công ty này…
- Chúng ta có nhiều năm kinh nghiệm, có nhiều thị trường, đối tác, khách hàng truyền thống, vậy mà lại bị cạnh tranh bởi các công ty mới nổi là sao? – Giám đốc sốt ruột ngắt lời.
Cả căn phòng bắt đầu lao xao, tranh luận sôi nổi. Có người thì cho rằng nguyên nhân là các sản phẩm du lịch của công ty chưa thực sự hấp dẫn, dù đã có khuyến mại về hạ giá thành vé máy bay, phòng nghỉ, ưu đãi đối với trường hợp đăng ký dịch vụ của tập thể… Có ý kiến thì cho rằng các công ty du lịch mới thành lập nhanh nhạy hơn, biết đi tắt, đón đầu thị hiếu thị trường du lịch…
- Vậy theo anh em thì sao các công ty đó họ nhanh nhạy hơn mình? Họ có chiến lược kinh doanh tốt hay họ có cách thức tìm kiếm khách hàng tốt hơn ta, bên maketing đã tìm hiểu chưa? – Giám đốc tiếp tục đặt câu hỏi.
Anh Tường đứng dậy trả lời luôn:
- Thưa Giám đốc, phòng makettinh cũng đã tìm hiểu. Mặc dù các công ty đó mới thành lập, nhưng họ đã có cách thức tiếp cận khách hàng tốt hơn ta, họ tiếp xúc trực tiếp, bằng nhiều cách thức…
- Các anh tìm hiểu rồi thì có đề xuất gì không? – Giám đốc cắt ngang.
- Vâng, chúng tôi thấy rằng giữa công ty chúng ta và các công ty đó không có nhiều sự khác biệt về sản phẩm du lịch, các hình thức khuyến mãi…, thậm chí bên ta còn có chế độ tốt hơn, nhưng họ hơn ta ở cách thức tiến hành quảng cáo về công ty một cách đại chúng, đến với từng cá nhân cụ thể. Chính vì vậy, trước mắt Phòng makettinh dự kiến sẽ bố trí nhân sự để thực hiện theo phương án này. Chẳng hạn như việc nắm bắt số điện thoại cá nhân của khách hàng tiềm năng, rồi gọi điện trực tiếp để tiếp thị. Đặc biệt chú trọng thông tin liên lạc qua mạng internet, như trực tiếp gửi hồ sơ năng lực chào hàng qua hòm thư điện tử công vụ của cán bộ, công chức các cơ quan đăng công khai trên mạng. Truy cập vào Cổng thông tin, trang thông tin điện tử của cơ quan nhà nước nào chúng ta cũng dễ dàng tìm kiếm, thu thập được các địa chỉ email để thực hiện công việc này…
- Các anh chị em có ý kiến gì khác nữa không? – Giám đốc hỏi.
- Thưa Giám đốc em có ý kiến – một cánh tay vừa giơ lên. Mọi người quay sang cô Lan, thư ký giám đốc, đồng thời là cán bộ phụ trách pháp chế của công ty. Lan tiếp tục ý kiến:
- Thưa Giám đốc, em nhất trí với đề xuất thay đổi cơ chế tiếp cận, quảng bá du lịch nhằm khai thác triệt để các khách hàng tiềm năng của công ty. Tuy nhiên cần lưu ý về các biện pháp cụ thể mà Phòng makettinh vừa đề xuất, làm sao công ty ta hoạt động hiệu quả nhưng cũng phải đảm bảo đúng quy định của pháp luật...
- Cô Lan tiếp tục có ý kiến đi – Giám đốc thúc giục.
- Vâng, nếu chúng ta tiếp thị theo cái cách chào hàng qua địa chỉ email công vụ của cán bộ, công chức các cơ quan thì chúng ta đang thực hiện hành vi vi phạm pháp luật đấy ạ. Thưa các anh chị, theo hiểu biết của bản thân, Luật an toàn thông tin mạng mới được ban hành, có hiệu lực từ 01/7/2016 đã có nhiều quy định về vấn đề này, như việc coi phát tán thư rác là hành vi bị nghiêm cấm; hay quy định tổ chức, cá nhân không được gửi thông tin mang tính thương mại vào địa chỉ điện tử của người tiếp nhận khi chưa được người tiếp nhận đồng ý hoặc khi người tiếp nhận đã từ chối, trừ trường hợp người tiếp nhận có nghĩa vụ phải tiếp nhận thông tin theo quy định của pháp luật. Luật cũng quy định các doanh nghiệp viễn thông, doanh nghiệp cung cấp dịch vụ công nghệ thống tin có trách nhiệm áp dụng biện pháp ngăn chặn, xử lý khi nhận được thông báo của tổ chức, cá nhân về việc gửi thông tin vi phạm quy định của pháp luật; đồng thời, có phương thức để người tiếp nhận thông tin có khả năng từ chối việc tiếp nhận thông tin… Chính vì vậy, nếu chúng ta tiến hành theo cách này, tự bản thân chúng ta sẽ gặp trở ngại khi tiến hành tham gia kinh doanh qua môi trường mạng vì rất có thể chúng ta sẽ bị khoanh vùng xử lý…
- Lan nói rất có lý, Giám đốc cất giọng khá quyết liệt. Tôi cũng đã nghiên cứu qua về nội dung Luật này và đồng tình với ý kiến của Lan. Trong bối cảnh này, cần xác định việc kinh doanh hiệu quả gắn với đảm bảo tuân thủ pháp luật đúng, vì quan trọng là chữ tín của công ty. Chính vì vậy, tôi đề nghị Phòng makettinh nghiên cứu thêm, xây dựng Kế hoạch thúc đẩy kinh doanh cụ thể, chú trọng quảng bá thương hiệu qua mạng thông tin điện tử, nhưng là việc đổi mới mạnh mẽ website về công ty, đảm bảo môi trường mạng kinh doanh hiệu quả, không xâm phạm an toàn thông tin mạng của tổ chức, cá nhân khác. Các anh chị em còn ý kiến gì không?
Anh Tường gãi đầu, giọng phân bua:
- Vâng, thưa Giám đốc, quả thực em cũng chưa nghiên cứu kỹ quy định của pháp luật. Sau hôm nay thì em rõ rồi. May mà báo cáo Giám đốc kịp thời, không thì tí nữa lại gây nguy hại cho công ty. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn Sếp ạ.
HI VỌNG
Thẫn thờ ngồi trước phòng xử án khi mọi người đã về hết, đôi mắt đỏ hoe, chị Hoa nhìn vào khoảng không vô định. Hôm nay Tòa án đã tuyên Ngân hàng X có quyền bán đấu giá căn nhà của vợ chồng chị để thanh toán khoản nợ mà vợ chồng chị vay đã quá hạn nhưng không trả được nợ.
Món nợ này do chồng chị đứng tên vay dùm người em trai của anh, nhưng hiện giờ không tìm ra chú ấy. Tài sản thế chấp cho khoản vay đó chính là ngôi nhà mà chị đang ở - cũng là ngôi nhà chị và chồng đã tích cóp từng đồng để xây dựng nên. Anh đột ngột qua đời, để lại chị và 3 đứa con thơ dại.
Phòng xử án bên cạnh, Luật sư Nam cùng khách hàng cũng vừa bước ra sau khi anh bảo vệ thành công quyền lợi cho khách hàng của mình. Khách hàng ngỏ ý muốn mời Luật sư đi ăn, nhưng anh lấy lý do đang có việc gấp, xin phép hẹn lại khách vào một dịp khác.
Hình ảnh người phụ nữ với gương mặt ánh lên vẻ khắc khổ làm anh chú ý. Gương mặt với làn da rám nắng, đôi mắt đã thâm quầng và sâu cho thấy đã mấy đêm không ngủ và lo lắng nhiều. Động lòng trắc ẩn, anh tiến đến gần chị hỏi chuyện.
- Chào chị, trông chị không được khỏe lắm. Chị có cần tôi giúp đỡ gì không?
Chị Hoa giật mình ngước lên nhìn. Trước mặt chị là người đàn ông chững chạc, đang nhìn chị bằng ánh mắt đầy vẻ quan tâm. Chị thấy mọi người hầu hết đều rất vội vã và bàng quan,…Bất chợt có người hỏi chuyện nên chị tỏ ra đề phòng:
- Vâng cảm ơn anh, tôi không sao! Chị nói.
Cảm nhận được sự bối rối của chị, anh vội nói:
- Xin lỗi nếu chị thấy đường đột. Tôi là Luật sư. Sáng nay tôi tham gia phiên tòa ở đây.
Biết anh là Luật sư, đôi mắt chị ánh lên chút gì đó như hi vọng. Nhưng rồi chợt nhận ra điều gì đó, chị lại buồn. Chị biết rõ hoàn cảnh của mình, sao có tiền thuê Luật sư chứ. Nhưng chị cũng giãi bày:
- Cảm ơn Luật sư! Sáng nay tôi tham gia phiên tòa ở đây. Mẹ con tôi sắp không biết đi đâu về đâu nữa. Nhà tôi sắp bị lấy đi mất rồi. Nói rồi chị vừa khóc vừa kể lại hoàn cảnh của mình…
- Nếu chị đồng ý, tôi có thể giúp đỡ chị. Anh nói với vẻ nghiêm túc.
- Cảm ơn anh! Nhưng anh thấy đấy, mẹ con tôi còn lo từng bữa cơm. Tôi…tôi không đủ tiền để thuê Luật sư đâu.
- Chị cứ yên tâm. Tôi muốn giúp đỡ gia đình chị, tôi luôn cho rằng việc giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn là trách nhiệm của mình.
- Vậy tôi giờ phải làm gì hả Luật sư? Tòa cũng đã tuyên án rồi.
- Phiên Tòa hôm nay là phiên tòa sơ thẩm, nếu chị thấy không thỏa mãn với bản án của Tòa đã tuyên thì có quyền kháng cáo, Tòa án sẽ tiến hành xem xét và thụ lý để giải quyết theo thủ tục phúc thẩm.
- Kháng cáo và thủ tục phúc phẩm là như thế nào hả Luật sư?
- Kháng cáo là một quyền của của đương sự. Theo quy định tại Điều 271 Bộ luật tố tụng dân sự năm 2015 thì chị là người có quyền kháng cáo. Thủ tục phục thẩm sẽ được tiến hành khi có kháng cáo của đương sự. Đây được hiểu là thủ tục xét xử lại bản án sơ thẩm chưa có hiệu lực pháp luật bị kháng cáo. Việc làm này nhằm bảo đảm mỗi bản án trước khi thi hành được chính xác và nó được thực hiện bởi tòa án cấp trên trực tiếp của tòa án đã xét xử chị ạ.
- Vậy tôi cần làm những gì ạ?
- Thủ tục giải quyết vụ án tại cấp phúc thẩm được quy định cụ thể tại Phần thứ 3, từ Điều 270 đến Điều 315 Bộ Luật Tố tụng dân sự năm 2015. Trong thời hạn 15 ngày tới, chị cần làm đơn kháng cáo và gửi đến Tòa án X này – là Tòa án đã tuyên bản án sơ thẩm. Trong đơn kháng cáo cần nêu rõ lý do của việc kháng cáo và yêu cầu của chị. Kèm theo đơn kháng cáo chị cần bổ sung thêm các tài liệu chứng cứ để chứng minh căn cứ kháng cáo. Tòa án cấp sơ thẩm sẽ thông báo để chị nộp tiền tạm ứng án phí và sau đó gửi hồ sơ vụ án lên Tòa án cấp phúc thẩm để tiến hành thụ lý vụ án.
- Làm sao mà tôi biết Tòa phúc thẩm đã thụ lý vụ án của mình trong khi đơn thì tôi gửi cho Tòa sơ thẩm?
- Vâng, theo Luật quy định thì Tòa án cấp sơ thẩm phải gửi hồ sơ vụ án, đơn kháng cáo và tài liệu, chứng cứ bổ sung kèm theo cho Tòa án cấp phúc thẩm trong thời hạn 05 ngày làm việc, kể từ ngày hết thời hạn kháng cáo, người kháng cáo đã nộp cho Tòa án cấp sơ thẩm biên lai thu tiền tạm ứng án phí phúc thẩm. Khi Tòa án cấp phúc thẩm thụ lý vụ án thì sẽ có thông báo gửi cho chị.
- Vậy tôi phải chờ bao lâu thì Tòa án sẽ tiến hành xét xử lại? Chị Hoa băn khoăn.Bộ luật TTDS 2015, điều 286 quy định thời hạn chuẩn bị xét xử của tòa án cấp phúc thẩm là 2 tháng kể từ ngày thu lý vụ án. Trường hợp vụ án có tính chất phức tạp thì có thể kéo dài nhưng không được quá 01 tháng. Sau đó, Tòa án cấp phúc thẩm sẽ quyết định đưa vụ án ra xét xử hay không. Trường hợp đưa vụ án ra xét xử phúc thẩm thì trong thời hạn 01 tháng, kể từ ngày có quyết định đưa vụ án ra xét xử, Tòa án phải mở phiên tòa phúc thẩm; trường hợp có lý do chính đáng thì thời hạn này là 02 tháng.
- Như vậy là tối đa trong 5 tháng Tòa án sẽ xét xử phúc thẩm sau khi thụ lý đơn kháng cáo của tôi là hợp lệ đúng không Luật sư?
- Đúng vậy. Ngoài ra trong trong giai đoạn chuẩn bị xét xử phúc thẩm, chị có thể cung cấp tài liệu, chứng cứ để bảo vệ quyền lợi của mình. Về nội dung này, tôi sẽ nghiên cứu hồ sơ và hướng dẫn chị cụ thể.
- Luật sư ơi? Liệu tôi có thể giành lại được ngôi nhà không?
- Tôi chưa hứa trước với chị điều gì được vì còn tùy thuộc vào hồ sơ vụ án và mọi việc phải tuân theo quy định pháp luật. Nhưng chị yên tâm là tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp cho chị.
- Vâng ạ! Trăm sự nhờ Luật sư. Tôi sẽ cố gắng chuẩn bị các giấy tờ theo hướng dẫn của Luật sư. Còn một tia hi vọng thì tôi cũng phải thử!!
LƯƠNG TÂM
Danh sách nhân vật: - Anh Nam: Chủ trang trại chăn nuôi lợn; - Chỉ Thủy: Vợ anh Nam. - Bác Cường: Chủ trang trại chăn nuôi cùng làng - Anh Bắc: Cán bộ thú y.
* Cảnh 1: Đêm, tại phòng ngủ, thấy anh Nam trằn trọc mãi không ngủ được, chị Thủy liền cất tiếng hỏi:
- Có chuyện gì thế? Anh không ngủ được à.
- Anh Nam đáp: Ừ, anh đang lo trại lợn nhà mình.
- Chị Thủy than: Rõ là mua dây buộc mình. Nhà người khác cũng làm chăn nuôi thì nhàn không, lợn tăng cân đều đều, còn nhà mình lo ăn cho bọn nó từ sáng đến tối mà con nào cũng gầy, chả biết khi xuất chuồng có đủ thu tiền vốn trả lãi ngân hàng không đây. Cả trăm triệu chứ ít à.
- Anh Nam nói: Cũng do vợ chồng mình nghĩ đơn giản quá, thấy người khác nuôi dễ cũng làm theo nên giờ mới ra cơ sự này đây. Mà nghĩ cũng lạ mình bắt chước theo mô hình chăn nuôi, cũng cho ăn uống đầy đủ như nhà bác Cường sao lợn nhà mình thì bé còn lợn nhà bác ấy con nào con nấy cứ to như voi thế nhỉ.
- Chị Thủy hỏi nhỏ: Hay ngày mai, anh sang nhà bác Cường hỏi kinh nghiệm của bác ấy xem. Có lẽ do vợ chồng mình chưa có kinh nghiệm nên làm chưa đúng thì sao?
- Anh Nam gàn: Đấy là bí mật nhà người ta, mình hỏi chắc gì họ đã chịu nói. Với lại, mình có thân thiết gì với nhà bác ấy đâu, sang có khi người ta còn đuổi đi ấy chứ. Thời buổi này người khôn của khó, ai dại gì mà đi giúp người ngoài.
- Chị Thủy tiếp tục nài: Anh cứ thử sang hỏi xem. Biết đâu bác ấy lại chịu nói. Dù gì cũng là người cùng làng với nhau, chả lẽ thấy mình khó khăn, người ta lại nỡ lòng không giúp.
Nghe thấy bùi tai, anh Nam cũng đành đồng ý:
- Ừ, để mai anh thử mặt dầy qua đấy hỏi bác ấy xem sao. Sáng mai, em mua cho anh ít rượu với đồ nhắm anh mang sang nhé.
Chị Thủy đáp:
- Ừ, thôi giờ anh ngủ đi sáng mai còn qua nhà bác Cường.
- Ừ. Anh Nam đáp.
* Cảnh 2: Tại nhà bác Cường, Anh Nam đi vào thấy bóng người ngồi trong phòng khách, liền cất tiếng chào:
- Em chào bác.
- Bác Cường đáp: Chú Nam, mời vào nhà chơi. Sao chú tay xách nách mang thế này, vừa đi đâu về à.
- Anh Nam cười nói: Có gì đâu bác, nhà em có tý rượu với mồi nhắm mang sang biếu bác ấy mà.
- Bác Cường vui vẻ nói: Quý hóa quá, hiếm khi cậu sang chơi sao phải vẽ chuyện thế. Ngồi đi, để tôi mang bát đũa ra, chúng ta cùng nhậu.
Sau khi ngồi vào bàn, uống mấy chén rượu đã ngà ngà, anh Nam liền mở lời:
- Em nhìn trang trại của bác to thật đấy, lợn con nào con nấy cứ phải gọi là béo núc ních. Kiểu này, nhà bác năm nay lại trúng to rồi.
Bác Cường đáp:
- Cảm ơn chú. Lứa năm nay cũng sắp xuất chuồng rồi. Đến hôm đấy lại mời chú sang nhậu cho vui. Anh Nam nói:
- Vâng, phải chi đàn lợn nhà em cũng được như nhà bác thì hay quá. Bác Cường hỏi lại:
- Đàn lợn nhà chú bị sao? Anh Nam nói:
- Đàn lợn nhà em nuôi toàn thiếu cân, em đang lo tiền bán không đủ tiền vốn nuôi ấy chứ. Thấy bác nuôi lại mát tay nên hôm nay em mạo muội xin bác chỉ cho em ít kinh nghiệm, bí quyết. Em xin đội ơn bác muôn phần!
Bác Cường đáp:
- Tưởng chuyện gì chứ chuyện này chỉ là chuyện vặt. Thật ra lúc mới đầu nuôi tôi cũng như chú. Nhưng may có người mách cho dùng thuốc bổ trộn vào thức ăn cho heo ăn là tăng cân vù vù ngay.
Anh Nam sốt sắng hỏi:
- Thuốc gì mà hiệu nghiệm thế vậy bác. Bác chỉ cho em chỗ mua với.
Bác Cường cười đáp:
- Đi đâu xa, tôi đang có một ít ở trong nhà đây, chờ tý tôi lấy cho chú đem về mà dùng. Anh Nam nói:
- Sao dám phiền bác thế, bác chịu chỉ cho em là tốt lắm rồi, giờ lại còn cho thuốc em sao dám nhận. Số thuốc đấy, hết bao nhiêu e xin gửi bác.
Bác Cường:
- Tiền nong gì, chú cứ ngồi đấy, để tôi đi lấy.
Một lúc sau, bác Cường trở ra với một gói thuốc trong tay, dúi vào tay anh Nam.
- Đây tôi được mấy bà bán thuốc thú y tư vấn dùng loại này đấy. Nghe đâu tên nó là salbutamol, lợn ăn vào sẽ tăng cân vù vù ngay.
- Cám ơn bác nhiều lắm. Bác tốt với nhà em quá.
Bác Cường cười ha hả:
- Chuyện nhỏ thôi, nào anh em mình nhậu tiếp. Chăn nuôi gì tính sau.
* Cảnh 3: Tại nhà anh Nam, trong nhà hai vợ chồng anh Nam, chị Thủy đang bàn cách sử dụng số thuốc anh mang về thì có tiếng người gọi cửa.
- Gia đình anh Nam có nhà không đấy.
Nhìn ra thì là tiếng anh Bắc, cán bộ thú y xã, anh Nam liền mời vào nhà nói chuyện. Sau khi vào nhà, anh Bắc mở lời:
- Hôm nay, tôi đến thăm anh chị vì nghe nói đàn lợn nhà anh chậm lớn, sụt cân nên hôm nay tôi đến xem thế nào.
Chị Thủy vừa rót nước, vừa nói:
- Cảm ơn chú. Cũng may có bác Cường giúp nên cũng ổn rồi.
Anh Nam tiếp lời:
- Tôi vừa từ nhà bác Cường về đây, được bác ấy chỉ cho cách nuôi nên cũng bớt lo rồi chú ạ.
Anh Bắc hỏi:
- Mọi người đùm bọc nhau thế này thì còn gì bằng. Thế bác Cường chỉ anh cách gì thế.
Anh Nam thật thà nói:
- À, bác ấy chỉ cách phải biết dùng thuốc kết hợp với thức ăn thì heo mới lớn được.
Anh Bắc trầm ngâm nói:
- Đúng là heo ốm thì nên dùng thuốc nhưng thuốc cũng có dăm bảy loại. Khi dùng cũng phải cẩn thận.
Anh Nam đáp:
- À cái đấy thì không lo anh thấy bác ấy dùng thử rồi hiệu quả lắm nên mới qua hỏi đấy chứ. Bác ấy còn cho anh một ít về dùng đây.
Anh Bắc hỏi:
- Thuốc gì thế anh?
Anh Nam:
- À, tên nó hình như là Salbutamol thì phải.
Anh Bắc giật mình:
- Anh nói thật chứ. Có đúng là Salbutamol không? Anh đưa thuốc đây em xem nào.
Sau khi nhận gói thuốc từ tay anh Nam, thấy vẻ mặt của anh Bắc, chị Thủy lo lắng hỏi:
- Sao thế chú, thuốc có vấn đề gì à.
Anh Bắc giọng nghiêm trọng hỏi:
- Anh chị đã cho heo sử dụng thuốc này chưa?
Anh Nam vội nói:
- À, anh vừa về chưa kịp cho heo ăn thì chú sang nên cũng chưa kịp dùng.
Anh Bắc thở phào:
- Cũng may còn kịp. Anh chị có biết Salbutamol là chất cấm sử dụng trong chăn nuôi không. Đúng là ăn cái này sẽ giúp heo tăng cân nhanh nhưng đổi lại sẽ khiến thịt bị nhiễm độc, người nào ăn phải thịt này sẽ bị nhiễm độc gây nhức đầu, run tay chân, buồn nôn, nhịp tim nhanh, làm tăng hoặc hạ huyết áp, rối loạn tiêu hóa. Trường hợp nặng còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Anh Nam thất thần nói:
- Thật à chú?
Anh Bắc nói: - Cũng may anh chị chưa dùng cho lợn ăn. Nếu không khi bị phát hiện cả đàn heo sẽ phải tiêu hủy, anh chị còn phải bị phạt tiền nữa đấy.
- Chị Thủy nói: May có chủ giải thích, không thì anh chị mất cả chì lẫn chài rồi.
Anh Bắc an ủi: - Không sao chị ạ, đó là chất cấm nó mới thế. Còn có rất nhiều loại thuốc khác được cho phép sử dụng cũng giúp cho heo tăng cân mà không để lại tác hại cho người dùng, để em chỉ cho anh chị.
Anh Nam nói: Cảm ơn chú. Nếu không có chú thì anh đã vô ý làm chuyện hại người rồi. Anh tuy nghèo nhưng cũng không bao giờ làm chuyện vô lương tâm như thế.
Chợt nhớ ra, anh Bắc hỏi: - Thế thuốc này anh lấy từ chỗ bác Cường à.
Anh Nam nói: - Ừ, không biết bác ấy có biết tác hại khi dùng thuốc này cho lợn không. Nếu không lỡ có chuyện gì thì thất đức quá.
Anh Bắc nói: - Em hy vọng là bác ấy cũng như anh, chứ nếu bác ấy biết là chất cấm mà vẫn dùng là tội lớn đấy, đi tù như chơi.
Anh Nam nuốt nước bọt nói: Đi tù cơ à?
Anh Bắc trả lời:
- Đúng đấy anh ạ. Theo Điều 317 của Bộ luật hình sự năm 2015 thì người nào sử dụng chất cấm trong xuất, sơ chế, chế biến, bảo quản thực phẩm hoặc bán, cung cấp thực phẩm mà biết rõ là thực phẩm có sử dụng chất cấm thì có thể bị phạt tiền từ 50.000.000 đồng đến 200.000.000 đồng hoặc phạt tù từ 01 năm đến 05 năm. Đấy là mức nhẹ nhất, còn cao nhất có khi đến 20 năm tù đấy, anh ạ.
Chị Thủy liền nói: - Thế này thì anh phải sang ngay nhà bác Cường để khuyên bác không dùng loại thuốc này nữa không lại khổ cả nhà bác ấy.
- Ừ, ừ, anh phải sang ngay mới được. Không, anh Nam đáp rồi vội vàng đi ra cửa.
- Để em đi với anh. Anh Bắc nói rồi chạy theo.
-
DỰ ĐỊNH TÁO BẠO
- À lố! Chị ạ, chị rảnh không? Quán cũ nhé! Có “chiện” rất quan trọng! - OK bây bê!!! Đó là cuộc hội thoại quen thuộc giữa Nhật Anh – cô bé 17 tuổi và cô giáo nhỏ của mình – Thu Hằng. Năm thứ 3 đại học. Hằng được giới thiệu làm gia sư cho Nhật Anh từ năm lớp 9, khi đó bố mẹ lo lắng Nhật Anh không lên nổi lớp 10 nên đã nhờ người tìm cô giáo dạy kèm ở nhà cho con mình.
Sự kiên trì và lòng thương yêu của cô giáo nhỏ đã giúp cho con bé ương bướng, ngỗ nghịch bây giờ đã trở thành cô nữ sinh lớp 11 thông minh, năng nổ như hiện nay.
Quán cũ của hai chị em là một quán trà sữa nhỏ xinh ở cuối con phố X. Hằng tới nơi đã thấy Nhật Anh vẫy vẫy tay, cười tít mắt sung sướng.
- Sáng sớm đã hú hí người ta đến đây rồi, phải chăng là “có biến”?
- Hí hí, “biến hơn cả biến” chị ơi! Chị ngồi xuống đây nào! Nhật Anh hào hứng.
- Chờ chút để tôi thở tí đã nhé, mới chớm hè mà nóng khủng khiếp!
- Tèn tén ten, cái này mới nóng nè chị ơi! Con bé vừa nói, vừa giở tạp chí Y ra. Đó là tạp chí nước ngoài mà cô bé đã gửi bài viết từ cách đây mấy tháng, ngày ngày chờ đợi cuối cùng thì bài viết của cô cũng đã được đăng lên, trang trọng không kém gì bào viết của các vị giáo sư, tiến sỹ.
- Woa, có nên tin vào mắt mình không ta? Hằng không ngừng chớp mắt nhìn Nhật Anh.
- Tách! Tách! Tiếng hai bàn tay của hai chị em chạm vào nhau, rồi ôm nhau, xúc động. Sau bao cố gắng thì Nhật Anh cũng đã dành được phần thưởng xứng đáng. Mới 17 tuổi nhưng cô đã sở hữu vốn ngoại ngữ siêu đẳng, đồng thời với sự năng nổ của mình, cô bé chưa lúc nào chịu ngồi yên. Cô là cộng tác viên quen thuộc của các tạp chí trong nước, phụ trách việc dịch các bài báo từ tiếng nước ngoài. Ngoài ra, Nhật Anh cũng là một người rất đam mê kinh doanh. Cô sở hữu một chuỗi các shop kinh doanh đồ handmade, tuy nhiên là đứng tên bố mẹ cô. Dù là học sinh Trung học phổ thông nhưng cô bé đã tự túc được chi phí học tập của mình, ngoài ra còn khoản tiết kiệm kha khá nữa từ việc kinh doanh của mình.
- Chị ơi, em đang có một dự định. Nhưng em chỉ nói cho chị biết thôi đấy nhé! Nhật Anh nói với vẻ háo hức.
- Nói chị nghe xem nào! Hằng tỏ ra chăm chú.
- Em đang định mua chung cư. Em muốn quen dần với cuộc sống độc lập. Và lại nếu là nhà riêng của em, em sẽ tự tay trang trí nó, làm mọi thứ theo ý mà em muốn. Chị, chị thấy được không? Em mua rồi, chị lo giúp em các thủ tục để hợp pháp hóa nó nhé. À em định không cho ba mẹ biết, vì ba mẹ sẽ không đồng ý đâu.
- Chị luôn ủng hộ những dự định của em. Nhưng lần này chị có muốn cũng không giúp được rồi! Cái này chỉ ba mẹ em mới giúp được thôi.
- Sao hả chị? Có vấn đề gì không ổn sao?
- Thế này nhé, theo kiến thức pháp luật mà chị được học trong trường thì tại khoản 4 Điều 21 Bộ luật dân sự năm 2015 quy định: “Người từ đủ mười lăm tuổi đến chưa đủ mười tám tuổi tự mình xác lập, thực hiện giao dịch dân sự, trừ giao dịch dân sự liên quan đến bất động sản, động sản phải đăng ký và giao dịch dân sự khác theo quy định của luật phải được người đại diện theo pháp luật đồng ý.”Thế nên là, nếu mua quần áo váy vóc thì bao nhiêu em cũng mua được. Còn nếu mua nhà, mua đất (gọi là bất động sản) hay mua xe máy, ô tô (gọi là tài sản có đăng ký) thì phải được ba mẹ là người đại diện đồng ý. Nếu không thì không được phép đâu!
- Vậy ạ! Năm nay em 17 tuổi. Thế để năm sau là em có thể tự mình đứng tên mà không cần có sự đồng ý của ba mẹ đúng không chị?
- Đúng rồi đó. Ráng chờ thêm năm nữa nghe cưng!
- Hí hí! Nhật Anh vừa nói vừa cười tít mắt.
- Thế chị ơi, cái tuổi ẩm ương của em, có còn quy định nào về tài sản cần chú ý nữa không ạ?
- À đấy. Trong Bộ luật dân sự 2015 có quy định về năng lực chịu trách nhiệm về tài sản tại Điều 586, trong đó khoản 2 quy định: “Người từ đủ mười lăm tuổi đến chưa đủ mười tám tuổi gây thiệt hại thì phải bồi thường bằng tài sản của mình; nếu không đủ tài sản để bồi thường thì cha, mẹ phải bồi thường phần còn thiếu bằng tài sản của mình.” Như vậy có nghĩa là, nếu em lỡ gây thiệt hại cho ai đó thì phải tự lấy tài sản của mình để bồi thường, nếu tài sản của mình không đủ thì phần còn thiếu sẽ do cha mẹ em bồi thường đấy.
- Vậy ạ, em sẽ chú ý để không mất tiền oan. Hí hí! Nhật Anh vừa nói vừa cười tít mắt.
- Rồi, bây giờ thì kể chị nghe chuyện tán tỉnh thằng bé hôm nọ nào…
Hai chị em thì thầm, rì rầm, thỉnh thoảng lại cười khúc khích…Làn gió khẽ nhẹ nhàng đùa nghịch đôi mái tóc mềm mại, bồng bềnh.
Câu chuyện pháp luật 10.2016.doc